VẠN
VẬT KẾT NỐI
Nguyễn
Đình Tài
Cuộc
vui quanh bàn nhậu của các thành viên Câu lạc bộ “chém gió” ACCC (ĂN CHƠI CHỜ
CHẾT /Ăn chơi các cụ) sôi lên sùng sục sau câu chuyện của ông Mai. Ông Mai kể rằng
năm ngoái có ông bạn đồng niên bị đột quị vì không cắt bao qui đầu ! (sau đây gọi tắt
là “Bao”)
-
Ông nói vô lý chết đi được, - Bà Hường ngồi cạnh lên tiếng, - bao thì có liên
quan gì đến tim mà bị đột quị.
-
Ấy là phụ nữ nên chẳng hiểu gì cả, tớ không chấp. Bao không mở thì nhất định là
bị ách tắc, mà ách tắc lâu quá thì đột quị chứ sao. – Ông Mai cao giọng, ngửa cổ
tợp hết ly rượu Ba kích tím Quảng ninh chính gốc.
( Chị Hường nhậu với anh Mai / Ba chai chưa cạn không ai được về...)
-
Ồ, thế nhưng tôi biết một ông nọ hẹp bao mà có đến 3 đứa con đấy. – Ông Lương Đức
góp chuyện.
-
Thật á?! Bốc phét ! – Bà Hường trợn tròn mắt.
-
Thôi thôi, con xin bố, làm gì có chuyện lạ ấy. – Ông Phạm xua tay, - chắc ba đứa
con ấy là của hàng xóm rồi.
-
Thật mà, trông 3 đứa ấy giống bố nó như đúc, - Ông Lương Đức cãi.
-
Nếu thế thì “Mặt mũi giống cha ngã ba giống mẹ” chứ gì. – Ông Bùi nói kháy.
-
Sao lão biết cả 3 đứa ấy là con gái? – Ông Lương Đức ngạc nhiên.
-
Có thế mà không biết. – Mít tơ Bùi nhăn trán tỏ vẻ uyên bác. (1) – Sim-bờn là
“quân đoàn Y” (2), cánh quân có nhiệm vụ tiến nhanh chọc thủng phòng tuyến để tạo
nên hotboy bị bao chặn đứng. Một số
chiến sĩ vượt qua được thì đã oải nên đi bộ lừ đừ, số khác thì sứt đầu, mẻ trán,
đứt đuôi nên không tên nào còn sức vượt qua phòng tuyến. Còn “quân đoàn X”,
cánh quân có nhiệm vụ tạo nên hotgirl,
thì tình trạng không khá hơn, nhưng hội này sức dẻo dai hơn, cho dù chạy chậm
hơn. Và kết quả là 1 chiến sĩ quân đoàn X vượt phòng tuyến! Nhưng tôi cũng đồng
ý với bà Hường, hai chuyện chẳng có gì liên quan với nhau.
-
Để tôi kể cho các vị nghe câu chuyện bọ chét của cháu tôi. – Ông Vũ tham chiến.
-
Kể đi xem nào! Chắc chuyện về bao của bọ chét à? – Cụ Bùi tủm tỉm.
-
Bố này, chỉ được cái trí tưởng tượng quá đà. Chuyện là thế này, - Lão Vũ bốc một
nắm lạc rang đưa vào mồm, rồi vừa nhai vừa kể, - tại giờ kiểm tra tập làm văn lớp
3, cô giáo ra đề học sinh tả con chó của nhà con. Trong lúc cả lớp lúi húi lia
bút, cô giáo bước đến chỗ thằng cháu ngoại tôi ở nhà gọi là Bíp thấy nó viết
“Nhà con nuôi một con chó xồm. Con chó này nhiều lông và rất bẩn, nên trên người
nó có rất nhiều bọ chét. Con bọ chét nhỏ li ti như hạt vừng, nó có 6 chân, có
thân dẹt, không có cánh, nhưng có cái ngòi rất sắc dùng để hút máu…”. “Hùng Anh,
riêng con không phải tả chó nữa, con tả cho cô con mèo!”. Thằng Bíp “vâng ạ”,
còn cô bước tiếp đến bàn sau. Nó viết “Nhà con có nuôi một con mèo mướp gầy
nhom. Con mèo này lại chơi thân với con chó xồm nên nó bị lây bọ chét từ chó xồm. Con bọ chét nhỏ li ti như hạt vừng, nó có 6
chân, có thân dẹt, không có cánh, nhưng có cái ngòi rất sắc dùng để hút máu…”.
Cô quay lại “Sao thế này, ông tướng, thôi ông tả con cá chép cho tôi nhờ!” (Lần
này thì hết đường bọ chét, cô nghĩ). Bíp hí hoáy viết “Hôm qua mẹ
con đi chợ mua về một con cá chép đen to đùng. Con cá này có rất nhiều vẩy,
giá như nó sống trên bờ thì mỗi vẩy sẽ là một cái lông, mà có nhiều lông thì thế
nào cũng có bọ chét. Con bọ chét nhỏ li ti như hạt vừng, nó có 6 chân, có thân
dẹt, không có cánh, nhưng có cái ngòi rất sắc dùng để hút máu…”.
Cả hội nhậu phì cười.
- Cười thì các vị cứ cười cho nở phổi,
ngon miệng, nhưng chuyện tếu này mang một triết lý cuộc đời là “Vạn vật kết nối”. - Lão Vũ chốt lại và
quay sang lão Nguyễn, - Ông là người đi lắm, hiểu rộng, biết tuốt, ông
thấy có đúng không?
- Không chỉ đúng, mà quá đúng! – Ông Nguyễn
lên tiếng. – Tôi sẽ chứng minh cho các vị biết, cuộc nhậu của hội mình đây sẽ
tác động đến nước Mỹ!
- Thôi xin cụ, cụ say rồi, đừng ba hoa
nữa! – Bà Hường cắt lời.
- Say là say thế nào, tửu lượng thằng
này vô biên, chấp cả hội! – Ông Nguyễn tự ái.
- Cứ để cha ấy nói, người say nói mới
hay. – Cả hội khích lệ.
- Này nhá, với cuộc nhậu này, nhà hàng sẽ tăng thu nhập
vài triệu đồng. Thấy đông khách, ông chủ nhà hàng sẽ tuyển thêm nhân viên chạy
bàn. Vậy là, cô Đào tơ mơ nào đó đang định ngày mai đi bán thân vì có mẹ già nằm
ốm lết bết, nay được tuyển vào làm. Có tiền, cứu được mẹ, cứu được mình, xã hội
thêm một công dân lương thiện. Rồi một gã thanh niên, tạm gọi tên là Đô, tốt
nghiệp khoa nấu ăn Đại học Du lịch, đã hơn một năm nay thất nghiệp, túi rỗng,
đói mềm người, đang chuẩn bị ngày mai cùng mấy đứa bạn đi cướp ngân hàng, thì
được ông chủ gọi đến cho làm chân đầu bếp. Thế là cu cậu có măm-ly (3). Ba
tháng sau, chàng ta cưới cô Đào sau cú sét ái tình ở nhà hàng. Sau mấy năm làm
ăn chăm chỉ, sinh con đẻ cái, tích cóp, nhờ có tay nghề cao, hai vợ chồng mở
nhà hàng riêng, rồi mua sắm ô tô, biệt thự, mở chuỗi nhà hàng lớn với thương hiệu
“Đào & Đô”. Sau một thời gian, ẩm thực thương hiệu Đào&Đô lan rộng sang
Mỹ, đánh bật McDonald. – Ông Nguyễn ngừng giọng, mắt trái nháy nháy, cười nhe
hàm răng vắng một chiếc.
-
Ông đạo chuyện “Cô gái vắt sữa” của La Phông tiên sinh chứ gì!? (4). Cô nàng mơ
bán được sữa, rồi mua nhiều trứng về ấp, rồi trứng sẽ nở ra một đàn gà lớn, rồi
nhảy cẫng lên làm đổ hết sữa. – Bà Hường
bắt mẽ.
-
Đạo một tý cũng được, tôi ủng hộ cha Nguyễn, - Ông Phan lên tiếng, - vấn đề là
cú hích. Hàng tỷ số phận, hàng tỷ cuộc đời, nhiều khi chỉ cần một cú hích nhỏ
làm thay đổi tất cả. Bạn ông Mai đột quỵ vì không cắt bao nghe cũng có lý. Đúng
là vạn vật kết nối! Thôi, Nâu-tây-bờn! (5)
-
Thôi, thôi, muộn rồi, giải tán thôi các vị, ông nào chưa cắt bao thì về xử lý
ngay đi. Nhà hàng đâu, cho thanh toán! – Ông Nguyễn nhổm người, ngoái đầu nhìn về
phía quầy lễ tân.
-
Lần sau bố nói “tính tiền” như dân Nam bộ, đừng nói “thanh toán”, nghe ghê bỏ mẹ.
– Mít tơ Bùi ngửa cổ uống nốt vại bia rồi đứng dậy.
Thôi,
thứ sáu tuần sau lại gặp nhau nhé các cụ, gút-bai đời đẹp như con nai!!! (6)
--------------------------------
(1)-
Mr. (4) La Fontaine (nhà
thơ/văn ngụ ngôn Pháp)
(2)-
Simple (5) No table! (= Miễn
bàn !)
(3)-
Money (6) Goodbye
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét