BBT (Hà nội, 3/6/2014) - Được phép của tác giả Đình Tài, BBT xin giới thiệu Chùm thơ của Nguyễn Đình Tài về một thời Lớp G Xuân
Đỉnh, được sáng tác thuở lớp 8-9-10 G:
LỚP G TA
Lớp ta: Phú, Quý, Thuận, Ân,
Nội, Quỳ, Danh Tiến, Toàn, Lân, Thanh Hùng,
Bá, Tân, Vũ Phúc, Tuấn, Nhung,
Lưu, Thông, Xuân Thắng, Tuấn Hùng, Bảo, Phương,
Cao, Nhân, Thành,
Hiển, Lâm, Hương,
Triểu, Tuyên, Minh Thắng, Đặng Lương, Chính, Tường,
Dũng, Điều, Lương Phúc, Minh Chương,
Phụng, Khôi, Quang Tiến, Vũ Lương, Sơn, Tài,
Quang Chương, Đỗ Thắng, còn ai?
Hạnh, Ngọc là nữ cả hai cuối cùng.
Xuân Đỉnh, 3/8/1966
CHÚC THẦY
Thầy giáo
Dân hôm nao còn với lớp
Ra đi rồi,
sang đất nước Ba Lan
Đi khỏe nhé!
Lòng chúng em mong ước
Khỏe để về
xây tổ quốc Việt Nam.
ƠN THẦY
Có ai hỏi trên đời yêu ai
nhất?
Tôi trả lời yêu Thầy giáo dạy
tôi.
Nếu ai hỏi trên đời ơn ai nhất?
Tôi nói rằng người ấy chính Thầy tôi.
Tôi muốn tặng Thầy bông hoa đẹp nhất
Mà ngọt ngào, ngây ngất tỏa hương thơm
Tôi dám chắc Thầy cười vui và khất
Hãy tặng cho Thầy hoa học tập đẹp hơn.
Tôi muốn hát tặng Thầy bài ca nồng nhiệt
Với những lời ngợi ca đất Việt anh hùng
Tôi sẽ thấy nụ cười vui đặc biệt
Thầy dịu dàng “đợi em lập chiến công”.
Tôi muốn tặng Thầy bài thơ hay nhất
Mà mỗi câu hiển hách một chiến công
Tôi thấy Thầy cười trong khóe mắt
Chiến công của em Thầy rất hài lòng.
Thầy như người lái đò ngang
Chúng em là khách được sang bằng đò
Mặc cho sóng cả gió to
Vững vàng tay lái đưa đò sang
sông.
20/11/1967
NHỚ THẦY TIẾN
Em thức suốt đêm nay
Viết tặng thầy bài thơ nho
nhỏ
Sương xuống dần, lá xạc xào
gọi gió
Đêm buông rồi, trăng tỏ lên
trăng!
Hãy sưởi ấm lòng ta chút nữa
Nỗi nhớ thương, quyến luyến
đã năm rằm.
Đặt bút viết, lòng buồn man
mác
Trong tâm hồn lai láng một
tình thương
Vẫn biết ngày vui nhưng sao
khóe mắt
Ươn ướt, long lanh của vạn
cuộc lên đường.
Dĩ vãng năm qua bỗng dạt dào
sống lại
Buổi gặp Thầy đầu tiên làm em
nhớ mãi.
Thầy cười vui “Tôi rất thích
10G”
Học với thầy, ý bảo “khó mà
trơ”.
Rồi tần tảo ngày đêm Thầy lo
công việc
Sâu sát học sinh, bao đêm đến
thăm nhà, nào em có biết
Bao đêm lo thức soạn giáo
trình
Quên sức mình, tất cả vì học
sinh.
Thấm thoát 5 tháng trời ngắn
ngủi
Em mới biết thầy qua từng
tiếng nói
Ôi, giọng miền Nam nghe ấm áp
lạ thường.
Bỗng hôm nay, nghe tin thầy
sẽ trở lại quê hương.
Dào dạt lòng em tình thương
tràn ngập
Em biết rồi Đảng gọi thầy đi
Khi đã hiểu ta phải vì cách
mạng
Vì Miền Nam chưa một
ngày hửng sáng
Khi căm hờn thôi thúc con tim
Ta phải đi, đó lẽ thường
tình.
Ơi ngọn gió đêm hè mát lộng
Hãy thổi nữa đi! Lòng ta giờ
cháy bỏng
Cũng muốn theo Thầy vượt dải
Trường Sơn
Mong lắm Thầy ơi, giây phút
lên đường.
Thầy đi xa xin nhớ thư từ gửi
lại
Chúng em ở nhà cố gắng học
chăm
Đem kiến thức bao năm Thầy
nhẫn nại
Mang ra cuộc đời, mang tới
tận cung trăng.
Xuân Đỉnh, 16/4/1968
ƠI 8-9-10 G YÊU QUÝ!
Tôi viết bài thơ lớp tôi
Nắng tỏa chiều nay gió lộng
trời
Chim trắng bay về đâu đấy
nhỉ?
Ta cũng là chim rộn vào đời.
Có phải không khi niềm vui
chớm nở
Hối hả lên đường ta lại nhớ
hôm qua
Dù lịch sử không bao giờ lặp
lại
Luyến tiếc năm xưa vốn sẵn
tính người mà.
Nhớ không hỡi bạn mùa xuân ấy
Ta bước về đây khi xuân lòng đã
dậy
47 con người 47 tâm tư
47 con người 47 ước mơ.
Ta nhớ ngày đầu học toán
Căng thẳng, miệt mài, óc sáng
dần ra
Còn nhớ Thầy Dân không, hỡi
bạn?
Canh rau cần vẫn giỏi tính
đen-ta.
Rồi những buổi đầu đi trát
vách
Lần đầu tiên đã hiển hách
chiến công
Dựng nhà bếp chẳng cần xem
sách
Thợ bậc 3 bậc 4 rất oai hùng.
Đừng quên nhé, những hôm bình
minh dậy
Giữa sân trường hàng chục mái
đầu xanh
Mải đá bóng có biết đâu nắng
cháy
Có buổi trăng lên còn áp đảo
khung thành.
Rồi những trận với 8D Yên Hòa
kết nghĩa
Sôi nổi nhiệt tình chẳng kể
ngày đêm
Đã xuất trận là mang về thắng
lợi
Tiếng nhất trường từng giữ
bao phen.
Cũng đừng quên những ngày vui
bơi lội
Bên con mương bé nhỏ ngoằn
ngoèo
Ba bạn nữ “liều mình” quá vội
Bao tâm hồn thả xuống nước
trong veo.
Còn nhớ chăng những ngày hè
lớp 8
Lao động miệt mài, tay chai,
da rám
Những buổi báo bia háo hức
nhiệt thành
Trong gian lao càng đẹp mái
đầu xanh.
Đi xa bao giờ trở lại
Đừng có quên cái giếng 9G
Vẫn đứng vững và đời đời tồn
tại
Uống nước giếng trong làm ta
nhớ năm xưa.
Những đứa con của 9G Xuân
Đỉnh
Khi đã quyết đất dày kia phải
tỉnh
Từng thước đất sâu ngấm cạn
mồ hôi
Để tuôn ra dòng nước xanh
tươi.
Ta nhớ lắm những tháng hè
dưới nắng
Gánh lúa nhịp nhàng vẫn mải cười vui
Nhân, Chính và những thư sinh
da trắng
Mới ba ngày làn da đã cháy
đen thui.
Cuộc sống không hoàn toàn
phẳng lặng
Ta quý vô cùng những phút đấu
tranh
Những lời nói chân thành ngay
thẳng
Xích gần thêm tình bạn chân
thành.
Ơi, 8 – 9 – 10 G yêu quý
Ta tha thiết với người từ khi
nào đấy nhỉ?
Mà thấy trong lòng cuồn cuộn
nhớ thương
Có phải không vì sắp phải lên
đường?
Chia tay nhé, 10G, các bạn!
Dù nước ngoài hay Bách khoa, Sư phạm
Hay tuyến đầu cầm súng trong
tay
Trong giông trường, dang thẳng cánh mà bay./.
Xuân Đỉnh,
tháng 6/1968