Thứ Tư, 9 tháng 8, 2017

Chém gió (Truyện ngắn: Đình Tài)







CHÉM GIÓ
                                                     
Nguyễn Đình Tài

- Tôi đố các cụ dân nước nào sống lâu nhất?

- Ôi dào, nước Nhật, ai chả biết.

- Cả dân Bắc Âu nữa, hội ấy toàn sống ngoài tám mươi.

- Thế các cụ có biết tại sao con người  thường chỉ sống  đến ngưỡng tám mươi không?

- Tại trời!




- Chuẩn! Tại trời cả thôi. Chuyện là thế này, các cụ chịu khó nghe một tí nhé. Khi tạo ra thế giới và muôn vật, lúc đầu Chúa Trời nặn ra con Trâu và bảo “Trâu,  mi xuống hạ giới cày, bừa, làm lụng nuôi sống con Người. Ta cho mi sống 50 tuổi!”, nghe thế, Trâu đáp “Bẩm Thượng đế, xuống đấy sống lao lực như thế, con chỉ xin sống 20 năm, trả lại Ngài 30 năm.” “Thôi được, Ta đồng ý”. Vậy là từ đó Trâu thường sống đến 20 tuổi rồi già chết hoặc người thịt chết. Tiếp theo, Chúa Trời nặn con Chó và bảo “Chó, mi xuống hạ giới ăn cơm thừa, canh cặn, trông nhà, giữ cửa cho Người. Ta cho mi sống 20 tuổi”. Chó đáp “Bẩm Chúa Trời, làm cái việc khổ sở, hèn hạ ấy cũng chẳng sung sướng gì, con chỉ xin 10 năm sống, trả lại Ngài 10 năm”. “OK, Ta chuẩn y.” Tiếp đó, Chúa Trời nặn con Khỉ. “Khỉ này, ngươi xuống hạ giới chuyên nhảy nhót,  hầu hạ, mua vui cho Người, Ta cho ngươi sống 40 năm”. Ngẫm nghĩ một lúc, khỉ bẩm “Mua vui lâu cũng chẳng hay hớm gì, cực nhọc lắm, con chỉ xin Chúa Trời 20 năm thôi, còn 20 năm con trả.”. “All right, vậy thì đừng có tiếc”. Cuối cùng, Chúa Trời nặn ra con Người, một sinh vật cực đẹp và bảo “Này Người, ngươi sẽ làm bá chủ hạ giới, ăn, chơi, sung sướng, không phải làm gì cả, Ta cho ngươi sống 20 tuổi.” Nghe thế, Người chồm lên “Ấy, ấy, không được, sao lại chỉ có 20 năm?”. “Thế ngươi muốn thế nào!?”. “Bẩm Chúa Trời, đơn giản là thế này thôi: Ngài cho con xin 30 năm của thằng Trâu, 10 năm của thằng Chó và 20 năm của thằng Khỉ đã trả lại Ngài, cộng với 20 năm của con, vị chi là 80 năm được chứ!”. Chần chừ một lúc, Chúa Trời đáp “OK, nhưng sau này sướng, khổ đừng gọi Ta!”. 




- Chuyện có thế thôi à? Hoang đường!

- Lão này nghe mà không hiểu ẩn ý à? Nghe đây, sống 80 năm, nhưng chỉ có 20 năm đầu mới thật là người: sung sướng,  vui chơi, nhảy múa, không phải lo lắng gì; 30 năm lấy của con trâu là 30 năm khốn khổ “đi cày” trả nợ, hùng hục làm như trâu; 10 năm tiếp lấy của con Chó, khi đã về già, ăn cơm thừa canh cặn của lũ con, trông nhà, giữ cửa cho chúng nó đi làm đi chơi, nhục như chó; 20 năm cuối đời, lấy phần của con Khỉ, thì là lúc làm hề, làm trò khỉ, mua vui, giỗ dành cháu nội, cháu ngoại “măm măm”. Cho nên, có   sống được 80 năm thì chỉ có 20 năm đầu mới thật là người thôi, còn 60 năm sau là đời con vật.

- Tóm lại, chúng mình đang ở giai đoạn khỉ đột.

- Khỉ không đuôi mới đúng.

- Không đuôi là thế nào!? Con đực vẫn còn tý đuôi vắt vẻo phía trước.




- Thế các cụ có biết tại sao đàn bà thọ  hơn đàn ông không?

- Vì các bố  phá đời, ăn uống, chơi bời vô độ, đến vua chúa sướng thế mà chẳng mấy vị thọ được đến thất thập nữa là. Còn các bà thì biết kiềm chế, lo cho sức khỏe hơn, nên thọ  hơn.

- Cũng chỉ đúng một phần. Các cụ có biết tại sao rùa, rắn sống lâu không? Vì chúng nó lâu lâu lột xác, thay máu. Đàn bà cũng thế lâu lâu đẻ một đứa con, thay máu, thậm chí thay máu hàng tháng, nên sống lâu hơn cánh ta.

- Nghe cũng có lý, nhưng tôi biết một nguyên nhân khác.

- Là gì?

- Đàn bà sống lâu hơn nhờ có máu ghen! Họ lo chết trước thì các đức ông chồng “xổng chuồng”, đi léng phéng, nên tìm mọi cách sống dai hơn để giám sát.

- Cụ nói thế nào ấy, khối bà chồng chết rồi mà vẫn ghen. Có bà, mấy năm đầu giỗ chồng, mua cả núi vàng mã, nào tiền đồng, tiền đô, vàng, biệt thự, xe con,  máy tính, TV, điều hòa, tủ lạnh, mobile phone,…, sau có người nhắc bà mua nhiều thế, ở dưới ấy, ông ta đem cho gái, cặp bồ thì khốn.

- Vậy nên, bây giờ bà ấy  chỉ cúng chay ông nhà, không gửi gì xuống, cho ông ấy hết đường chứ gì!?

- Tôi nghiệp cho các bọ già. Tôi có ông bạn, có lần cùng bà lão và thằng cháu nội 15 tuổi đi nghỉ mát, phơi nắng ngoài bãi biển. Mỗi lần có một em Bikini đi ngang, cả thằng bé và ông già mắt sáng lên, ngoái cổ ngó theo. Bà già ngoảnh sang ông lão nói “Ông thấy không, thằng cháu chúng mình đã trưởng thành, ra dáng đàn ông rồi đấy!”. “Ừ, đúng”. Ông già tán thưởng. “Ừ ừ đúng đúng cái gì! Già khú đế rồi mà như thằng nhãi ranh, thấy gái cứ nhấp nha nhấp nhổm, rõ ghét!”. “Khổ tôi chưa, đã phải ăn kiêng rồi mà đến xem thực đơn cũng bị cấm” Ông lão làu bàu.




- Hai cụ ấy còn cặp kè được với cháu con còn là may, nhiều cụ cô đơn, dặt dẹo còn phải vào trại dưỡng lão mới khổ.

- Cụ nhắc đến trại dưỡng lão làm tôi nhớ đến chuyện ở một nhà dưỡng lão nọ, có hai bà lão ở cùng phòng với nhau. Một lần, sau bữa ăn tối, một bà bảo bà kia “Hôm nay đừng chốt cửa, tôi đi dạo với ông lão phòng bên đến trước 10 giờ đêm tôi về nhé.” Vậy mà, mới đi chưa được một giờ đồng hồ, bà ta đã trở về với vẻ mặt bực  tức và nói “Tôi vừa tát cho lão mấy cái”. “Sao thế?” - Bà bạn hỏi, - “Lão ấy chạy làng à, hay sàm sỡ bà quá giới hạn?”. “Đâu có, chuyện là, ngồi ghế đá được 10 phút, thấy mắt lão nhắm tịt, mồm há hốc, nước dãi chảy ròng ròng, đầu gật gật. Tôi sợ lão bị hôn mê nên tát vào má mấy cái cho tỉnh lại. Hóa ra, ngồi cạnh người yêu mà lão ngủ gật, chán chưa.”

- Buồn cười nhỉ, đúng là tình yêu “thời răng rụng”.

- Chưa hết, tỉnh ngủ, lão rút trong túi ra một cái nhẫn inox, quỳ trước mặt tôi và lắp bắp “Anh cầu xin em hai điều.” “Được ông nói đi!”. “Một là, xin em hãy là vợ anh, em hãy đưa ngón tay cho anh lồng chiếc nhẫn thời chiến trường vào”. “Ông nói nốt điều thứ hai đi!” – Tôi đã bắt đầu điên tiết. “Điều thứ hai là xin em hãy đỡ anh đứng dậy”. ” Đấy, bà bảo có chán đời không!?”




- Tội nghiệp bố già si tình, chẳng bù, tôi có ông bạn đại gia, bảy mươi tuổi, vẫn phong độ, vừa kiếm được một baby trẻ măng, xinh như mộng.

- Chắc cụ ấy phải lừa, nói với hot girl là mình U 50 nhỉ?

- Ngược lại thì có, lão ấy khai tăng, nói ngoài 80 nó mới chịu lấy đấy!

- Này, chém thế đủ rồi các cụ! Bây giờ, cụ nào rỗi ta vào bệnh viện thăm lão ga lăng Bùi Đại Cấn đi!

- Lão làm sao mà phải nằm viện? Mới tuần trước còn đi dancing với các em tuổi “xồn xồn” ở Câu lạc bộ ACCC  (Ăn Chơi Chờ Chết) cơ mà?

- Đấy là chuyện tuần trước. Mới cách đây ba hôm, nhân đón bà vợ yêu đi thăm mẹ ở Sài Gòn về và mừng sinh nhật bả luôn, lão chuẩn bị một mâm thịnh soạn, có cả bánh ga tô, rượu vang và một bó hoa Phong Lan thơm ngát. Vợ chưa về, bỗng bà bạn đồng niên phổ thông, góa chồng  ghé thăm. Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì “Sư tử” xuất hiện. “Á, à, ghê chưa, tưởng bà này chậm máy bay nên tranh thủ đưa gái về nhà à? Lại còn hoa, rượu, ga tô nữa!”. “Ấy chết, ấy chết, không phải thế, anh  làm mâm này đón em về và mừng sinh nhật em nữa” – Ông Đại Cấn cuống lên. “Sinh nhật tôi ngày này tháng sau cơ mà, ông đừng có bịp tôi!”. “Ôi, thế thì anh nhầm. Đây là chị bạn phổ thông của anh tình cờ đến chơi thôi mà!”. Mới nói đến đấy, thì bộp, bộp, bà vợ lao vào tát, đấm tới tấp ông chồng đáng thương. Và hậu quả là đồng chí gãy  3 cái răng, đầu vỡ mảng lớn vì đập vào cạnh bàn.




- May mà “bộ âm tích” còn nguyên nhỉ. Ghen như bà ấy ăn thua gì, bà nhà tôi có lần năm mơ thấy tôi đang dạy bơi cho một em chân dài, thế là giận tôi hơn một tuần, thế có điên không!

- Thôi chém gió thế đủ rồi, ta đi thăm đồng chí “thương binh” quả cảm Bùi Đại Cấn đi các cụ!


Đình Tài – Lớp G Xuân Đỉnh - 8/2017