CHẲNG
QUA DO SỐ CẢ THÔI
Nguyễn
Đình Tài
Bị
trễ lớp học doanh nghiệp 4 phút, lí nhí chào thầy xong tôi rón rén đi xuống bàn
cuối nơi còn trống một ghế trong góc.
-
Chào anh. – Tôi chào xã giao người đàn ông ngồi cạnh.
-
Không dám. – Ông ta đáp khẽ, khuôn mặt buồn như đĩa thịt đông.
-
Ơ, sếp Một, sao sếp lại ngồi đây? – Tôi reo lên. Ông Khổng Duy Một, sếp cũ của
tôi, Giám đốc Công ty Bất động sản Thiên Di. – Sếp còn nhận ra thằng em này không!?
-
Thứ nhất, tôi nay không còn là sếp của cậu; thứ hai, cậu là thằng “Tứ Tử”, tôi
lạ gì. Thứ ba, cậu đừng vội sướng với cái chức “xeo” (CEO – Giám đốc điều hành)
của mình nhá! May hơn khôn, chẳng qua do số cả thôi. – Ông Một hằn học.
-
Ấy chết, em không dám, bác thứ lỗi nếu có gì không phải với bác trước đây. -
Tôi phân bua.
Ba
năm trước đây, tôi đã từng làm trưởng phòng Marketing cho Công ty Thiên Di. Tôi
bị buộc phải rời Công ty đúng vào thời khắc vinh quang nhất của nó. Tôi còn nhớ
như in khuôn mặt rạng ngời, láng bóng của Giám đốc Khổng Duy Một hôm Đại hội tổng
kết năm và những lời “chém gió” và “đập nổ” mới bốc làm sao của sếp:
-
Công ty chúng ta phát đạt, hoành tráng như ngày hôm nay, các vị có biết vì sao
không? – Sếp hướng xuống hội trường.
-
Vì lãnh đạo sáng suốt ạ. – Nhiều tiếng nói vọng lên.
-
Không hẳn.
-
Vì gặp đợt sốt đất ạ.
-
Cũng không hẳn đâu, - Sếp vẫn lắc đầu, - Chẳng qua do số cả thôi! Thế các chiến
hữu có biết số nào là số đẹp không?
-
Số 6 và số 8! – Cả hội trường đồng thanh.
-
Đúng, 6 là lục, lục là lộc; 8 là bát, bát là phát. 68 là lộc phát! Mà 68 chính
là số nhà của trụ sở Công ty Thiên Di này, 6868 - lộc phát lộc phát là số xe Lếc-xù
(lexus) của tôi. Còn số nào nữa? – Sếp Một quay sang Trưởng phòng Tổ chức Trần Vô
Cửu.
-
Dạ, số 9 ạ. – Trần Vô Cửu hớn hở.
-
Dĩ nhiên rồi, chính là tên cậu đấy, 9 theo tiếng Tàu là cửu, cửu là vĩnh cửu.
Thế các vị có nhớ Tôn Ngộ Không có bao nhiêu phép thần thông quảng đại không?
-
72! – Cả hội trường đồng thanh.
-
Đúng, 7 cộng 2 là 9! Còn Trư Ngộ Năng?
-
36 phép!
-
3 cộng 6 là 9! Còn Sa Ngộ Tĩnh?
-
Là 18, 1 cộng 8 là 9! – Hội trường say sưa.
-
Đến Bạch Mã mà sư phụ Đường Tăng cưỡi cũng 9 phép thần thông quảng đại. – Giám đốc
chốt. – Vậy cho nên số cuối của Giấy chứng
nhận đăng ký doanh nghiệp của Công ty ta được tôi chọn mua là 9. Công ty chúng
ta sẽ có ít nhất 9 phép thần thông biến hóa trong cơ chế thị trường này và trường
tồn vĩnh cửu!
-
Thưa anh, - Trưởng phòng Tổ chức dõng dạc, - số 9, cửu của em cũng không thể
sánh với Number One, số 1, tên anh. Number One là số đầu bảng của cả Thế giới
phương Tây, đặc biệt, của Mỹ. Công ty ta mang ơn anh nhiều lắm.
-
Number One, Number One! – Cả hội trường gào lên trong tiếng vỗ tay như sấm.
-
Thôi, thôi, được rồi, được rồi, - Giám đốc Khổng Duy Một bành môi, nở nụ cười
mãn nguyện, tay phải vẫy vẫy theo chiều thẳng đứng ám hiệu mọi người im lặng.
- Tuy nhiên, các chiến hữu ạ, cũng có những số
xấu ta không thể không tránh. Là số mấy, anh em?
-
Số 4 và số 7 ạ. – Trưởng phòng Kế toán Mai Thu Chi lên tiếng.
-
Cô có biết tại sao không? – Giám đốc hỏi, mắt phải đánh sang tôi, Trần Tử Tứ,
Trưởng phòng Marketing, mắt trái chiếu sang Tôn Thất Bảy, Phó phòng Khách hàng.
Mặt cha bảy thất sắc, còn tôi thấy tứ chi bủn rủn.
-
Vì tiếng Tàu, 4 là tứ, tứ đọc như tử, tử là chết. Dân gian tránh làm cầu thang
có số bậc là bội của 4, người phương tây kiêng số 13 vì 1+3 bằng 4. Còn 7 là thất,
thất bát, thất tín, thất vọng. Vậy nên, Công ty chúng ta phải tránh hai “vị”
này. – Sếp hùng hồn, còn tôi và thằng Bảy bồn chồn.
Hai
chúng tôi rồi cũng nhanh hết bồn chồn vì sau cuộc họp đúng 7 ngày, chúng tôi nhận
chung một Quyết định sa thải số 04/GĐ-CTTD của Giám đốc Công ty Thiên Di. Cầm tờ
Quyết định và một ít tiền bồi thường nhỏ nhoi, tôi lê bước, ủ rũ về nhà. Cô vợ
giật tờ Quyết định từ tay tôi đưa lên mắt. Tôi chờ cơn lôi đình, gào thét, nức
nở. Nhưng thật kỳ lạ, điều đó không những không xảy ra, mà đổi lại, là một nụ
cười bí hiểm.
-
Yên tâm đi, ông xã! Quyết định này mang bí số 04, nên số ông còn hên lắm, chưa
kể cái tên “Tử Tứ” của ông cũng là 04.” Tôi thộn mặt ra.
-
Không hiểu à? Này nhá, 0 là vô, 4 là tư, 04 là “vô tư”. Mà ông đã nghe người ta
hát đồng giao chưa? “Vô tư là cái tròn
tròn, lăn đi lăn lại vẫn còn vô tư. Vô tư là cái dài dài, nhai đi nhai lại vẫn
hoài vô tư”. Đợi đấy, số ông sắp đỏ rồi.
“Lại
thêm một đệ tử Hội Những người Đồng bóng nữa”, - Tôi lẩm bẩm, lò dò đi lục tìm
chai wisky uống dở.
Nhưng
rồi mọi chuyện hóa ra đúng như nàng tiên đoán. Sau một tuần nằm bẹp ở nhà, một
sáng đẹp trời, bố vợ tôi di vào tay tôi một Quyết định thu nạp tôi vào Công ty
Đại Ngàn của ông, một công ty nội thất cỡ lớn của thành phố, với chức danh Giám đốc marketing. Bảy tháng
sau, chợt nhớ đến thằng Tôn Thất Bảy, tôi alô cho nó:
-
Mày sao rồi, 77?
-
A, thằng Tứ Tử hả? Nghe nói mày đã nhảy tót lên ghế Giám đốc hả? Ghê thật! Còn tao à? Hôm cầm tờ giấy sa thải, chán đời
tao đi bộ lên cầu Long Biên, định đến Thủy cung xin tá túc. Đang đờ đẫn bước thấp
bước cao, tao va thẳng vào một em đi bộ ngược chiều, ngã úp lên người em theo
phương 90 độ, đôi môi tao cắm thẳng vào cặp môi mọng đỏ của em rồi cả hai nằm
đơ bất động.
-
Dễ đến 77 giây chứ, hả thằng “Bậy Bậy”?” Tôi đùa trêu.
-
Khoảng thế, tao vội xin lỗi em và giơ má trái chuẩn bị đón cái tát. Nhưng cái
tát không có, mà thay vào đó là một tiếng “chút” nhẹ vào má và tiếng “oanh
vàng” ngất ngây “Em đã tìm được cho mình chàng “Chử Đồng Tử” rồi”. Mày thấy kỳ
diệu chưa! Chả là, hôm ấy, thất tình, “nàng Tiên Dung” con một đại gia quyết định
lên Cầu Long Biên quyên sinh và cú “va đập” định mệnh ấy đã làm đảo lộn hai số
phận. Em dắt tay tao về trình diện gia đình. Phải nói thêm, cả nhà em đang te
túa, hoảng hốt, lồng lộn, tá hỏa tỏa đi tìm em sau khi đọc lá thư tuyệt mệnh của
em để lại. Tao được cả nhà em đón tiếp như một ân nhân cứu thế và rồi một tháng
sau tao đã trở thành “Phò mã” và kiêm chức
Trợ lý tổng giám đốc cho Tập đoàn đa quốc gia của bố em.
-
Vậy là đời tao và đời mày nhờ vào số 04 mà lão Khổng Duy Một ban cho”. - Tôi kết
luận.
Đấy
là câu chuyện của 3 năm trước. Còn bây
giờ, ngồi cạnh tôi là một Khổng Duy Một cau có, bức xúc, chán chường. Mắt lờ đờ
nhìn vị giảng viên trẻ đang thao thao bất tuyệt về khái niệm chiến lược kinh
doanh, nhưng tôi đoán, “người” không nghe thấy gì hết. Tôi lên tiếng hỏi han:
-
Nghe nói công ty bác gần đây lỗ nặng?
-
Không phải lỗ nặng mà chết đến phao câu rồi. – Ông Một sẵng giọng.
-
Sao vậy, bác? – Tôi tò mò đồng cảm.
-
Sao giăng gì, đã bảo chẳng qua do số cả thôi. Tự nhiên, trước đây 2 năm, ông Ủy
ban nhân dân có dự án đánh lại số nhà. Trụ sở công ty tớ đang 68 - lộc phát bị
chuyển thành 78 - thất bát, thế có đen không! – Ông Một tuôn ra một hơi.
-
Nhưng số đuôi của Giấy chứng nhận đăng ký doanh nghiệp của công ty là 9, vĩnh cửu
cơ mà? – Tôi thắc mắc.
-
Đúng là 9, nhưng trước đấy đứng số 0, tức là không chín, không chín tức là chưa
chín, mà chưa chín đã xung trận là chết chắc, cậu hiểu chưa? Tôi mới đuổi thằng
Cửu đi rồi, nó là Vô Cửu cũng tức là 09. Chưa kể nó đã tư vấn cho tôi lấy tên
công ty là Thiên Di. – Ông Một bức xúc.
-
Thiên Di là tên hay đấy chứ. – Tôi ngạc nhiên.
-
Hay gì mà hay, Thiên là Trời, Di là đày, Thiên Di là Trời đày, thì công ty phát
làm sao được. – Ông Một nói như khóc.
-
Thế bác thay nó bằng tên gì? – Tôi hỏi.
-
Là Thái Dương!
“Là
Thái Dương ư?”, tôi thầm nghĩ, “May mà công ty ông ấy hoạt động ngoài Bắc, chứ
vô Trung, dân trong đó hay nói ngược Thái Dương thành “Thương d… thì không biết
có phát được không”./.
Hà
Nội, tháng 6 năm 2015