(BBT- 20/11/2014) Sau chuyến đi Mộc Châu cùng Lớp G Xuân Đỉnh có bà xã đi kèm, nhà văn trẻ mới nổi U70 Đình Tài thấm đẫm tình yêu thiên nhiên môi trường trong lành của đất và người cao nguyên vùng Tây Bắc. Về Hà thành ngột ngạt, nhà văn sáng tác tiểu phẩm mới về môi trường và biến đổi khí hậu. BBT xin mời các bạn Lớp G thưởng thức tuyệt phẩm này. Xin cám ơn bạn Đình Tài và xin cám ơn phu nhân nhà văn đã tạo cảm hứng cho PGS. Nguyễn Đình Tài ra đời các tác phẩm để đời .
Nhân dịp ngày lễ 20-11 xin chúc mừng 2 nhà giáo Tài Nhung.
Chúc 2 bạn sức khỏe và hạnh phúc.
CHỈ
TẠI BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU
Nguyễn
Đình Tài
Tôi
hăm hở rẽ vào phố lớn thị xã đến nhà Khuất Tất Triệu, thằng bạn thuở học cùng mẫu
giáo bé. Từ bàn tay trắng chạy từ Thủ đô vào mà bây giờ hắn đường đường là một
Giám đốc công ty xây dựng có cỡ - một đại gia của cái tỉnh Miền Trung nắng gió
này.
Cuối
thu đầu đông rồi mà trời đất ở đây vẫn rất đẹp, khô ráo, mát mẻ. Chẳng bù cho giờ này năm ngoái, mưa lũ ào
ạt, trời long, đất lở, đường xá lầy lội,
nhớp nháp. Ghé qua nhà hắn tâm trạng tôi lúc đó thật chán chường, “nhớp nháp”
hơn cả thời tiết chết tiệt ấy. Vậy mà, gặp Triệu mọi sự buồn chán trong tôi bay
đi hết trước thái độ hân hoan, phấn khích của hắn. Hắn ôm chặt lấy tôi, phả hơi
bia nồng nặc, khủng khiếp vào mặt tôi, cười sằng sặc bắn cả một mẩu thịt tái dê
giắt răng vào má tôi. Ghê quá, nhưng tôi vẫn phải nhịn thở, cười lớ phớ theo,
còn hai tay tìm cách gỡ bàn tay múp míp của hắn ra khỏi lưng. Đại gia có khác, mặt mày đỏ au, cổ to bành
hai ngấn, bụng bự, còn giọng nói choang choang bẹt bẹt đến là oai. Hắn bắt tôi
bỏ béng mấy cái ngày hội thảo khoa học dở
hơi nửa mùa đó đi và dẫn tôi đi du hí, thăm trang trại của hắn, đi hát, đi
mátxa, đi nhậu nhà hàng xả láng,…
Tôi
bấm chuông nhà hắn, ngôi biệt thự hao
hao giống lầu năm góc với một góc nở hậu phình to hơn bốn góc kia.
-
Sĩ đấy à! Vào đi. - Giọng hắn uể oải. Ngay lúc đó, con chó Nhật màu cháo lòng
lao ra ôm lấy chân hắn. Bùm! Hắn dùng chân trái đá một phát trời giáng làm con
chó con bay đúng vào bụng bà vợ. Bà này, phản xạ như Rônanđô, dùng chân phải đạp
một nhát tiếp, rồi làu bàu đi vào bếp. Con chó đáng thương ngã vật, kêu ăng ẳng.
Người tôi như bị mất điện.
–
Xin lỗi! Có lẽ tôi đến không đúng lúc!?
–
À không, vào đi, làm vài lon bia nhá? - Không đợi tôi trả lời, hắn kéo thùng bia Sài Gòn dưới gầm bàn ra và “rút chốt”. Không
còn tâm trạng, nhưng tôi cũng nhếch nụ cười gượng và ngồi xuống đi văng.
-
Sao, công việc của ông thế nào? – Tôi mào đầu câu chuyện.
-
Chẳng ra thế nào cả! Đang lết bết như sắp chết đây.
-
Sao thế, tôi thấy thị xã của ông ngày càng “ngon ra”, đẹp như tranh, không lầm
than, lam lũ như hồi năm ngoái, chắc có công của Công ty ông. Chưa kể, trời đất năm nay đẹp làm sao! – Tôi tuôn ra một hơi cảm
xúc.
-
Đấy, đấy, chết ở cái câu cuối ông vừa thốt ra đấy. – Triệu chồm lên.
-
Sao cơ, trời đẹp thì có làm sao?
-
Làm sao à? Tôi, à đúng ra là Công ty tôi,
sống được là nhờ trời xấu, ăn theo mưa lũ, ông hiểu chưa?
-
Chưa! – Tôi thộn mặt ra.
-
Công ty tôi chuyên xây đường xá cho thị xã, mà đường đất thì có hạn, nếu chúng
không hỏng nhanh thì chúng tôi không việc,
mà không việc thì đói.
-
Vẫn chưa “thủng” lắm. – Tôi vẫn ngơ ngác.
-
Thế mà cũng không hiểu! Muốn chúng hỏng nhanh thì cần mưa, cần bão, cần lũ, hiểu
chưa! - Triệu nói như quát.
-
Rồi, vậy là mưa lũ sẽ bóc lòi con đường các bố xây ẩu, đá lẫn đất, nhựa đường mỏng lét và khi dân
kêu, thanh tra chưa kịp đến thì tang vật đã “trôi” hết rồi chứ gì. Đổ hết cho
Trời.
-
Ờ, cha này, té ra cũng loại “luôn luôn lắng nghe lâu lâu cũng hiểu”! – Triệu
bóp bẹp lon bia rỗng nhằm con cho Nhật ném bụp vào đầu nó. – Chỉ tại biến đổi
khí hậu. Tôi căm thù “thằng cha biến đổi khí hậu”!
-
Hả? – Tôi lại đần mặt.
-
Giá như không có thằng ấy thì Miền
Trung này cứ bão lụt đều, thì thằng này túi cũng căng đều. Đằng này trời đẹp mới
chết chứ. Rõ chán! – Triệu thở dài, ngán ngẩm. – Năm nay Thanh tra nó vào thì
chỉ còn nước ngồi bóc lịch.
-
Ờ, “Thằng cha biến đổi khí hậu” thật
đáng ghét! Không biết đâu mà lần. Cái sướng của người này hóa ra là cái khổ của
người khác và ngược lại. – Tôi giở giọng
triết lý phụ họa cảm thông, nhưng trong đầu lại điên tiết nghĩ đến hình ảnh những
khuôn mặt đắc ý của các đại gia cầu đường Sài Thành trong những cơn triều cường
vì biến đổi khí hậu. Chết tiệt!
Chia
tay Khuất Tất Triệu, tôi quay về dự hội thảo khoa học “nửa mùa” của mình. Trời
nắng sáng thật đẹp soi rõ từng ổ gà, ổ voi và những kẽ nứt toác nhựa bong lòi
đá của con đường đôi phố chính của thị xã. Bỗng hự, hự,… chiếc xe máy của
tôi nhảy tưng lên rồi gục xuống như con
ngựa già quá sức hất tôi xuống hố cống không nắp. Mở mắt, tôi thấy mồm mình đang bị chụp bình
thở ô-xy. Trong tai tôi vẳng lên giọng cười choang choang, bẹt bẹt của Triệu. Đồ
biến thái! Tất cả chỉ tại biến đổi khí hậu!